Bài văn mẫu lớp 9: Tưởng tượng 20 năm sau, em về thăm lại trường cũ

Đề bài: Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường cũ. Hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó.

Bài làm

Hà Nội, ngày 7 tháng 7 năm 2018,

Hà Phương thân mến!

Cậu hẳn sẽ rất bất ngờ khi nhận được lá thư này. Lâu lắm rồi chúng mình mới viết thư cho nhau, cậu còn nhớ nét chữ của cô bạn cùng bàn suốt 3 năm cấp 2 không? Cho mình gửi lời hỏi thăm sức khỏe gia đình cậu bên đó nhé. À cả lời chúc mừng gái lớn của cậu được giải Olympic quốc tế nữa, bé giỏi quá!

Lá thư được gửi từ Việt Nam đến xứ sở Ireland của cậu để truyền đạt thông điệp quan trọng. Mình đã về thăm ngôi trường của chúng ta, ngôi trường mà hai mươi năm trước chúng mình đã gắn bó. Mình đã vô cùng xúc động và muốn viết thư ngay cho cậu để kể lại chuyến đi thăm của mình ngày hôm đó.

Mình về lại trường trong một chuyến về quê làm phóng sự cùng vài người đồng nghiệp thân thiết trong cơ quan. Lúc xe lăn bánh qua ngôi trường cấp 2, mình chợt thấy bối rối và nôn nao, đã bao lâu rồi mình không đặt chân vào cánh cổng kia? Và dường như ngay lập tức, mình quyết định sẽ dành một buổi để về thăm trường.

Chuyến thăm ấy bắt đầu ngay vào ngày hôm sau. Mình đi bộ đến trường trên con đường quen thuộc. Chỉ khác là đường đã rộng lớn hơn trước và hoa cỏ thì không còn mơn mởn rung rinh trong gió, những dãy nhà cao tầng mọc lên san sát. Cuộc sống thay đổi nhiều quá, đã không còn những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi nữa rồi. Mình nghĩ vậy và lòng có chút hụt hẫng. Nhưng vì đây là mảnh đất quê hương chúng mình nên mình yêu tất cả mọi thứ thuộc về nó.

Chẳng mấy chốc, ngôi trường cấp 2 của chúng ta đã hiện ra trước mắt. Mùa hạ nên học sinh đã nghỉ hết, chỉ còn ngôi trường nằm im lặng. Nhưng Hà Phương biết không? Trường của chúng mình thực sự không thay đổi nhiều! Mình đã rất bất ngờ khi nhìn thấy cánh cổng sơn trắng và ngôi trường sơn màu vàng cam, cổ kính như trong hồi ức của chúng ta. Bước qua cánh cổng này là bầu trời kí ức của chúng ta, của bao thế hệ học trò. Mình ngơ ngác giơ máy ảnh chụp lại khoảnh khắc rung động đó. Cho tới khi có một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên vai mình.

Phương thử doán xem người đó là ai? Phương sẽ nghĩ là thầy Tuyền đúng không? Vì cứ nhắc đến trường thì cậu luôn nghĩ đến thầy đầu tiên mà. Nhưng lần này, đúng là thầy Tuyền – thầy giáo dạy toán của chúng mình. Mình quay đầu lại và nhận ra ngay. Thầy chúng mình đã già rồi, vẫn cái dáng nghiêm trang ấy nhưng mái tóc thầy đã bạc nhiều hơn và trên khuôn mặt đã có thêm những nếp nhăn. Thầy mặc quần áo đơn giản, sơ mi xanh và quần đen, giống y như thầy Tuyền hai mưới năm trước.Điều kinh ngạc là thầy nhận ra mình:

- Phương Linh lớp 8A ngày trước đây phải không? Cô học trò nhút nhát ngày nào đã trở thành phóng viên rồi. Đi, vào thăm trường chút đi em.

Thầy nói vậy rồi mở cánh cổng, mình vâng dạ theo sau. Chao ôi! Gốc phượng đó, gốc bàng đó vẫn vẹn nguyên như ngày nào, chỉ già hơn mà thôi. Những dãy phòng học nằm lặng im, gửi đến mình lời chào không thành tiếng. Thầy dẫn mình đi từng dãy phòng mà mình không kìm nén được niềm xúc động. Phòng học đã được tân trang lại sạch đẹp hơn nhưng những chỗ ngồi quen thuộc thì vẫn còn đó. Mình nhớ quá những ngày chúng mình còn học với nhau. Biết bao vui buồn!

Dãy hành lang dài ngày xưa mà chúng mình hay ngồi vắt vẻo để thầy cô phải la rầy mãi đã được xây an toàn hơn rồi, không trèo lên được nữa. Mình lén thấy trên chậu cây phong lan, hoa thì đã đổi nhưng dòng chữ khắc 8A thân yêu vẫn còn đó. Sản phẩm của lớp mình đây mà. Thầy vừa đi vừa kể nhiều chuyện, nhắc lại những kỉ niệm và gửi lời hỏi thăm cả lớp, nhắc chúng mình bao giờ mới về nhà thầy ăn Tết, cây bưởi chúng mình thích giờ đã sai quả lắm rồi. Mình đã xúc động lắm!

Trưa muộn mình mới xin thầy về, buổi chiều mình còn phải đi chụp tài liệu. Thầy cứ dặn dò mãi, rồi chúc mình thuận lợi. Chân mình bước đi mà lòng thì không nỡ. Nhìn ngôi trường trong nắng hè, mình nghe lời thầy vẫn văng vẳng đâu đây. Bao lâu rồi lớp mình không về lại bên nhau, bên thầy và bên mái trường này? Mình nhớ mọi người nhiều! Mình gửi trong thư kèm theo những bức ảnh mình chụp, hãy xem để cùng hoài niệm quãng thời gian tươi đẹp ấy. Và mình mong chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau để cùng về thăm trường thân yêu.

Mình dừng bút tại đây thôi! Chúc Hà Phương của mình những điều tốt đẹp nhất! Mong và nhớ cậu nhiều.

Bạn thân của Hà Phương

Linh Cáo

Tìm kiếm google:

Xem thêm các môn học

Bài văn mẫu 9


Đia chỉ: Tòa nhà TH Office, 90 Khuất Duy Tiến, Thanh Xuân, Hà Nội
Điện thoại hỗ trợ: Fidutech - click vào đây
Chúng tôi trên Yotube
Cùng hệ thống: baivan.net - Kenhgiaovien.com - tech12h.com