Bài làm
Đã rất lâu rồi tôi không được gặp ông, không phải bởi khoảng cách địa lí, mà là khoảng cách giữa thế giới bên này và thế giới bên kia, ông ngoại đã mất được nhiều năm rồi. Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng gặp được ông, dù chỉ là trong giấc mơ, dù là thời gian ngắn ngủi nhưng nhất định tôi sẽ không thể nào quên được.
Ông ngoại mất khi đã ngoài 70 tuổi, cũng đã cách đây nhiều năm, rất nhiều năm rồi tôi không còn được gặp ông, không được ông chăm sóc, vỗ về cũng không được líu lo kể mọi chuyện cho ông nữa. Người ta nói ký ức chính là nỗi đau của quá khứ, vì mãi vẫn còn nhớ những kỉ niệm cho nên vẫn còn đau lòng, vẫn còn không khỏi xót xa. Qua nhiều năm như vậy, cảm xúc vẫn còn tồn tại lâu nhất trong tôi đó là nỗi nhớ, tôi nhớ ông.
Tôi vẫn nhớ mãi giấc mơ ngày hôm đó, ngày tôi được gặp ông, gặp lại một hình ảnh đã rất lâu không được thấy. Ông tôi vẫn vậy, vẫn cái dáng gầy và cao ấy, mái tóc bạc trắng nhuốm màu thời gian, đôi bàn tay xương xương đưa lên vẫy tôi lại. Chỉ mới trông thấy dáng dấp ấy tôi đã vội chạy như bay đế, chẳng suy nghĩ đến nửa giây. Chạy đến và ôm chầm lấy ông, ông đưa tay vuốt nhẹ mái tóc tôi, tự nhiên mắt tôi cay cay rồi tôi òa khóc, bao nhiêu nhớ nhung của từng ấy thời gian xa cách giờ như bung ra cùng những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống. Ông lại ôm tôi thật chặt, vỗ về tôi , rồi dẫn tôi ngồi xuống bậc thềm cạnh đó. Giờ tôi mới có thời gian mà nhìn xung quanh, tôi nhận ra khung cảnh quen thuộc, vườn cây rậm rạp sai trĩu quả, những bậc thềm bạc màu vì thời gian, hàng rào gỗ lưa thưa, đây rồi, đây chính là ngôi nhà tôi ở thời thơ bé cùng với ông bà. Ông cho tôi một quả xoài chín vàng, ông vẫn nhớ cái thứ quả ưa thích của tôi ngày xưa. Giống như ngày xưa đó, mỗi ngày đi học mẫu giáo về tôi lại chạy ra vườn cây sau nhà vi biết ông ở đó, ông sẽ đưa cho tôi những quả ngon nhất mà ông hái được rồi ông sẽ xoa đầu mà hỏi han tôi: “Đi học có vui không cháu?”, “Hôm nay được mấy hoa điểm mười khoe ông nào!”
Đang miên man trong dòng ký ức, tôi nghe tiếng ông nhẹ cất lên, đúng là cái giọng trầm ấm còn in sâu trong tâm tưởng. Ông hỏi tôi về bố me, hỏi về việc học hành của tôi, hỏi tôi có chuyện gì vui muốn kể cho ông nghe không..
Tôi lại giống như cái đứa trẻ ngày trước, thích líu lo mọi chuyện cho ông nghe. Tôi kể cho ông nghe bố mẹ đã đỡ vất vả hơn trước, tôi cũng học tốt hơn, tôi khoe ông về nhưng danh hiệu học sinh giỏi mà tôi có. Tôi kể về ngôi trường cấp II có thầy cô mới, bạn bè mới,..Tôi cũng nhắc về những nỗi buồn lúc trước khi ông đi mà bỏ tôi ở lại, tôi đã nhớ ông nhiều lắm. Ông lại an ủi tôi, ông nhắc nhở tôi phải luôn nghe lời bà và bố mẹ, phấn đấu học hành hơn nữa, rồi ông sẽ trở lại gặp tôi vào một giấc mơ khác..
Hai ông cháu vui vẻ trò chuyện, rồi cũng đến lúc ông phải đi, ông tạm biệt tôi rồi bóng ông cứ thế xa dần rồi biến mất hẳn. Đúng lúc đó tiếng chuông báo thức vang lên, gọi tôi từ giấc mơ trở về, tôi bừng tỉnh mà lòng vẫn ngổn ngang những cảm xúc lạ, tôi sờ lên hốc mắt, có một giọt nước mắt đang nhẹ nhàng lăn xuống..
Gặp lại ông sau từng đấy thời gian xa cách, dù chỉ là trong giấc mơ chập chờn thì tôi cũng không thể nào có thể quên được, tôi thương và nhớ ông nhiều lắm, tôi cũng sẽ không quên những lời ông dặn dò, tôi muốn rằng dù ông ở một nơi xa cũng có thể mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ về đứa cháu gái nhỏ này.