Bài văn mẫu lớp 9: Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường cũ. Hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó.

Đề bài: Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường cũ. Hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó.

Bài làm

Hải Phòng ngày..tháng..năm..

Linh yêu quý!

Cũng đã mấy năm rồi kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau, cậu cách mình nửa vòng trái đất, xa xôi vạn dặm nhưng mình rất vui vì chúng ta vẫn có thể giữ liên lạc với nhau như thế này. Để nhớ lại ngày đầu gặp nhau quả thực đã rất lâu rồi, có lẽ hơn hai mươi năm nhỉ, thời gian đúng là qua đi chẳng chờ một ai. Cậu và gia đình dạo này vẫn khỏe chứ ? Công việc của cậu thế nào?

Cậu biết không, hôm nay mình đã trở lại thăm ngôi trường trung học của chúng ta hai mươi năm trước. Mình không biết phải viết như thế nào cho cậu hiểu hết những bồi hồi, xúc động của mình lúc này. Lần này, mình chọn cách viết thư cho cậu, một cách liên lạc hơi cũ so với thời đại ngày nay nhỉ, nhưng mình muốn tự tay viết từng dòng này vì mình không chắc những dòng chữ thô cứng khi nếu viết trên máy tính kia có truyền tải được hết cảm xúc lúc này của mình hay không. Chính ngôi trường đã khiến chúng ta gặp được nhau, trường của chúng ta, Ngô Quyền của chúng ta.

Trở lại trường lúc này mình không còn là cô học sinh cấp II ngây thơ ngày đó nữa, mình đã trở thành một người mẹ đưa con đến trường. Nhưng cũng nhờ thế mà mình được gặp lại nơi đây, nơi lưu giữ cả một thời học sinh cắp sách đến trường của mình, của cậu, của chúng ta.

Bước chân vào Ngô Quyền, cảm giác của mình vừa lạ vừa quen. Lạ vì sau hai mươi năm ngôi trường  đã khang trang hơn rất nhiều so với hình ảnh ngôi trường thuở đó của chúng ta, còn quen là bởi nó như vẫn chứa đựng kỷ niệm, những kí ức của một thời trẻ dại. Bảng tên trường ngày đó chỉ là một tấm gỗ đã sờn màu do mưa gió nay đã được sơn lại, rạng rỡ như để chào đón các lứa học sinh đến với ngôi trường này. Những dãy phòng học một tầng ngày xưa không còn nữa mà giờ đây được thay bằng những dãy phòng hai, ba tầng khang trang còn vương mùi sơn mới. Cái nắng chói chang của những ngày hè càng khiến ngôi trường của chúng ta thêm rực rỡ. Trường của chúng ta bây giờ đẹp lắm cậu à. Cậu còn nhớ hàng cây phượng ngày đó chỉ cao quá dãy nhà một tầng chút xíu nay đã lớn quá hai tầng nhà, vươn những cành cây sum suê tạo thành những bóng mát thật lớn trên sân trường. Mà nhắc lại nhớ sân trường bây giờ được lát những viên gạch vuông vức, thẳng thắn chẳng còn là nền bê tông ngày xưa nữa. Mình rảo bước qua từng lớp học, bảng đen phấn trắng đều mới tinh tươm, nào tivi nào máy chiếu, những thiết bị dạy học, nghiên cứu đều hiện đại hơn, thế hệ học trò sau này quả là sướng hơn chúng ta ngày trước rất nhiều..

Cảnh vật, mọi thứ đã đổi khác rất nhiều nhưng sao mình vẫn thấy đâu đó như những nét thân quen ngày xưa, hay nói đúng hơn đấy chính là cái cảm giác thân quen trong tâm hồn. Gốc phượng ngày đó mình và cậu hay ngồi mỗi giờ ra chơi, mình đã nói với nhau những câu chuyện không đầu không đuôi nhưng sao mỗi đứa vẫn thích thú thế. Bóng phượng đã che chắn bao mưa nắng của một thuở học trò như thế. Bước đến cuối dãy, lớp của chúng mình ngày xưa đây rồi. Căn phòng này lúc trước bốn mươi đứa đã cùng học, cùng chơi, vui đùa rồi cười khóc. Mỗi giờ khi có đứa nào đó lên bảng kiểm tra miệng là cả đám ngồi dưới sẽ nghĩ đủ cách, dùng đủ ngôn ngữ hình thể để nhắc. Rồi cả những lúc trong những tiết học kéo dài, đứa nào cũng mệt mỏi rồi nên lại quay ra trêu nhau, nào là trêu đứa bàn trên ngủ gật, giấu cặp đứa ngồi dưới.. Còn chỗ ngồi bàn ba bên cửa sổ kia nữa, chỗ của chúng ta ngày xưa. Đứa này đang ngồi lơ mơ mà cô giáo đi xuống là đứa kia lại khều nhẹ, hiểu ý đứa kia vội vàng ngồi ngay ngắn lại, cô đi qua cái là hai đứa lại quay ra cười khúc khích với nhau. Rồi chính giữa dãy nhà đồng hồ kia, lớp chúng ta đã chụp bức ảnh kỉ niệm cùng nhau ở đó. Ngày đó cùng vui cùng buồn tưởng như sẽ cùng nhau mãi như thế mà bây giờ đã mỗi đứa một nơi, ai cũng có cuộc sống, có ước mơ của riêng mình. Bây giờ thật khó để gặp lại đầy đủ mọi người của khi đó nên mình chỉ mong rằng bất cứ ai trong chúng ta cũng sẽ được hạnh phúc, viên mãn với cuộc sống của mình.

Có một điều mình thật tiếc rằng, lần này về trường mình không được gặp lại cô chủ nhiệm của mình ngày đó. Mình có hỏi thầy cô ở đây thì họ bảo cô đã về hưu được mấy năm rồi. Nếu được gặp lại cô mình sẽ cảm ơn cô thật nhiều vì những gì cô đã dạy chúng mình khi đó, cảm ơn vì cô đã luôn chăm sóc, quan tâm tụi mình như con, không có cô chúng mình thật khó được là mình của ngày hôm nay.

Linh à, một lúc nào đó khi chúng ta gặp lại, chúng ta hãy cùng nhau trở về ngôi trường này một lần nữa nhé, giống như mình bây giờ, cùng sống lại những kỉ niệm của một ngày tháng đó. Bây giờ cuối thư mình chỉ muốn chúc cậu hãy luôn khỏe mạnh và hãy luôn nhớ đến người bạn là mình nhé. Hẹn gặp lại!

Bạn của cậu

Diệp Quỳnh.

Tìm kiếm google:

Xem thêm các môn học

Bài văn mẫu 9


Đia chỉ: Tòa nhà TH Office, 90 Khuất Duy Tiến, Thanh Xuân, Hà Nội
Điện thoại hỗ trợ: Fidutech - click vào đây
Chúng tôi trên Yotube
Cùng hệ thống: baivan.net - Kenhgiaovien.com - tech12h.com