Ông Phạm Bân có nghề y gia truyền, giữ chức Thái y lệnh, phụng sự vua Trần Anh Vương. Ông thường đem tiền bạc mua thuốc tốt và tích trữ thóc gạo giúp đỡ người nghèo. Dẫu bệnh có dầm dề máu mủ, ngài cũng không hè né tránh. Bệnh nhân đến chữa tới khi khoẻ mạnh rồi đi. Trên giường không lúc nào vắng bóng người. Đến một năm đói kém, dịch bệnh nổi lên, ông dựng thêm nhà cho những kẻ khốn cùng đói khát và bệnh tật đến ở, cứu sống hơn ngàn người nên ôn được người đương thời trọng vọng.
Một hôm có người dân đến xin ông chữa bệnh gấp cho người nhà đang nguy kịch. Đúng lúc đó thì sứ giả của vua đến triệu ông vào cung chữa bệnh cho một quý nhân bị sốt. Thấy không gấp, ông đã đi chữa bệnh cho người đàn bà kia, sau đó đến tỏ lòng thành với vua. Khi hiểu rõ ý ông, vua từ quở trách chuyển sang khen ngợi ông "đã giỏi nghề nghiệp lại có lòng nhân đức". Về sau, con cháu của ông làm quan lương y với nhiều chức vị lớn trong triều đình, khiến người đời đều khen ngợi
a. Nội dung
Truyện kể về Thái y lệnh họ Phạm là một bậc lương y chân chính. Ông không những giỏi về nghề nghiệp mà quan trọng hơn là có tấm lòng nhân đức, luôn cứu giúp người đói khổ bệnh tật. Trong hoàn cảnh nguy kịch, ông thương xót và đặt sinh mạng của người bệnh lúc ốm đau lên trên tất cả, không phân biệt dân thường hay vua chúa.
b, Ý nghĩa
Ca ngợi phẩm chất cao quý của vị Thái y lệnh họ Phạm: hết lòng vì người bệnh, lương y như từ mẫu, y đức không khuất phục quyền uy.