[toc:ul]
Trong hành trình của cuộc đời, chúng ta phải bước đi trên những con đường khác nhau. Giữa muôn nẻo con đường, có một con đường thân quen và gần gũi nhất, gắn bó cùng chúng ta trong suốt những tháng năm học trò. Đó là con đường từ nhà đến trường, con đường ấy ngay cả khi nhắm mắt lại tôi vẫn có thể hình dung rõ ràng từng chi tiết.
Trường trung học cơ sở của tôi nằm ngay cạnh mái trường tiểu học nên con đường đến trường này tôi đã quen đi lại hơn 6 năm. Mỗi buổi sáng, chờ ông mặt trời thức dậy, ánh nắng ban mai hồng chan hòa khắp muôn nơi, tôi vui vẻ chuẩn bị cặp sách, khoác lên mình bộ đồng phục sạch sẽ, xinh tươi chào tạm biệt bố mẹ và dắt theo chiếc xe đạp màu xanh, thong thả đạp xe trên con đường đến trường thân thương, quen thuộc.
Tôi sinh sống ở một vùng quê thanh bình, yên ả. Đắm chìm trong không khí buổi sớm làng quê trong lành, đễ chịu, con đường đến trường dường như sinh động hẳn lên. Ánh nắng nhẹ nhàng ôm ấp cả mặt đường, phản chiếu bóng tôi đang đạp xe, bóng cây xanh và cảnh vật trên đường. Con đường đến trường dài quanh co, uốn lượn, mềm mại giống như dải lụa đào màu trắng. Đường được lát đá từ nhiều năm trước, nhưng người dân luôn giữ gìn bảo vệ nên vẫn còn đẹp và mới như ngày mới làm. Hai bên đường là hai hàng phi lao xanh rì rào ẩn hiện những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi, nhỏ nhắn xinh xinh. Trên khoảng đất giữa những cây phi lao, người ta trồng dải hoa màu xanh mát. Những chiếc lá cây còn đọng lại vài giọt sương sớm long lanh, lấp lánh như những viên pha lê quý giá. Cây cối giống như vừa thức dậy sau giấc ngủ dài, ánh nắng xuyên qua lá, phản chiếu màu xanh ngọc bích trong veo, ngập tràn sức sống. Cơn gió tinh nghịch chạy qua, lướt qua mặt đường và làm cây lá khẽ rung rinh như vẫy tay chào người đi đường.
Nằm ngay cạnh đường là cánh đồng lúa mênh mông. Lúa đang thì con gái, những giọt sữa trắng thơm ẩn mình trong lớp vỏ trấu còn, hương sữa non thơm dìu dịu, ngọt ngào, là kết tinh của trời đất và đôi bàn tay chăm sóc của người dân quê tôi. Gió lùa qua mặt đường, nhảy nhót xuống đồng lúa xanh, tạo nên những gợn sóng lúa lăn tăn, xô nhau chạy tít tận chân trời. Dưới đồng, thấp thoáng màu áo giản dị của các bác nông dân ra thăm lúa buổi sáng. Bên bờ ruộng, vài chú cò trắng cúi đầu tha thẩn kiếm ăn, nghe thấy tiếng động lạ thì giật mình tung cánh trắng phau, bay vụt lên không trung.
Con đường quanh co đi qua chợ rồi mới thong thả đến mái trường của tôi. Chợ phiên buổi sáng ồn ào và phong phú, tôi nghe tiếng chào mua hỏi giá. Học sinh như tôi thì vừa đi vừa trò chuyện về bài tập về bộ phim yêu thích, ríu rít như bầy chim non. Hòa trong bóng áo trắng tinh khôi là hình ảnh các bà, các mẹ, các chị tay nọ tay kia xách làn đi chợ sáng. Con đường trở nên thật náo nhiệt và rộn rã. Gương mặt ai nấy đều rạng rỡ, vui tươi, hăm hở đón chào ngày mới. Tiếng nói cười râm ran, tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim hót líu lo như tấu lên một bản nhạc du dương đặc biệt của buổi sáng. Tôi cúi người đạp xe nhanh hơn, phía cuối con đường đi học quen thuộc tôi dường như đã trông thấy ngôi trường cổ kính phía xa. Lòng rộn vang niềm vui và háo hức.
Bốn mùa nối nhau trôi qua, mỗi mùa sang, cây bên đường thay lá, cảnh vật thay màu, con đường đến trường cũng thay một chiếc áo mới nhưng vẫn mỉm cười ôm ấp xóm làng, đồng hành cùng tôi tới trường, cùng tôi đến lớp rồi cùng tôi trở về mái nhà nhỏ, giống như người bạn tri âm tri kỷ.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, con đường từ nhà đến trường dần trở nên thân thiết vô cùng. Con đường nhỏ bé mà lưu giữ bao cảm xúc của tôi, trở thành một phần của tuổi học trò hồn nhiên và tươi đẹp. Nó nâng niu bước chân tôi, giống như cầu nối kì diệu, nối giữa tổ ấm yêu thương và chân trời tri thức rộng lớn mênh mông. Một con đường nhỏ mà thân thương, ý nghĩa vô cùng.
Trong kí ức của mỗi người, có những cảnh vật đã hằn sâu trong tâm trí mà suốt đời ta không thể nào quên. Con đường đi học là một trong số đó. Ta có thể đi qua nhiều nẻo đường khác nhau, nhưng con đường đi học thì luôn thân thuộc và gần gũi với bất kì người nào.
Không còn là con đường đất đỏ mỗi mùa mưa lầy lội khiến người người đi lại khó khăn, con đường giờ đây đã đổi thay mang trong mình diện mạo mới. Con đường quê giờ đã được trải bê tông phẳng lì thuận tiện cho người đi lại. Con đường đi học đã gắn liền với tuổi thơ của tôi. Hàng sáng, mỗi khi ông mặt trời vén màn mây và tỏa ánh nắng chan hòa khắp muôn nơi, tôi lại cùng đám bạn đi đến trường trên con đường làng quen thuộc. Không khí buổi sáng thật trong lành và mát mẻ. Nắng sớm và gió mát làm tâm hồn tôi thật dễ chịu và thư thái.
Đi trên đường, tôi có thể nghe thấy tiếng chim hót lảnh lót trên cao, ngắm những bông hoa dại ở ven đường, nhìn thấy những giọt sương còn đọng lại ở cánh hoa hay phiến lá. Hai bên đường là hai hàng cây xanh mát. Vào buổi sớm, cây cối dường như mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, ánh nắng chiếu qua cành cây làm cựa mình sự sống. Những chiếc lá khẽ đu đưa trong gió như muốn vẫy chào chúng tôi. Trên con đường đi học, tôi còn đi qua cánh đồng lúa rộng lớn thẳng cánh cò bay. Lúa đang thì con gái tỏa hương thơm dìu dịu mà ngọt ngào, ngây ngất. Cả cánh đồng như một tấm thảm khổng lồ màu xanh mướt, chỉ cần một cơn gió thoảng qua là cả biển lúa ấy nhấp nhô tạo thành muôn ngàn con sóng nhỏ. Tôi bắt gặp vài bác nông dân ra thăm đồng sớm, bên bờ ruộng, con cò trắng đang kiếm ăn bổng sải cánh bay lên. Đằng sau những khu vườn xanh tốt là nếp nhà ngói đỏ nằm im lìm trong nắng mới.
Trên con đường đi học, tôi cũng gặp các bạn học sinh vai đeo khăn quàng đỏ tíu tít đang đi thành từng tốp trên đường, vừa đi vừa trò chuyện về chuyện bài vở, trường lớp. Các bà, các mẹ xách làn đi chợ sớm. Vài bác nông dân cùng chú trâu đang thong thả đi làm đồng buổi sớm, họ hỏi thăm nhau về việc đồng áng, tin tưởng vào một vụ mùa bội thu. Con đường buổi sớm thật náo nhiệt và rộn rã, gương mặt ai cũng ánh lên vẻ vui tươi, nụ cười thường chực trên môi. Tiếng nói, tiếng cười, tiếng gọi nhau í ới, tiếng còi xe ồn ào suốt cả con đường. Đi trên đường, tôi còn cảm nhận được mùi ngai ngái của đất, mùi của hương đồng gió nội quyện phả vào nhau.
Con đường đi học đã trở thành một phần quan trọng trong tuổi thơ của tôi. Con đường đi học cũng là con đường đưa tôi đến với tri thức, chắp cánh cho những ước mơ của tôi được bay cao bay xa.