Bài làm
Mỗi chúng ta, ai cũng từng một lần được nếm thử hương vị của hạnh phúc. Vậy có khi nào bạn tự hỏi: Hạnh phúc là gì hay chưa? Hạnh phúc đối với tôi đôi khi chỉ là những điều rất giản đơn trong cuộc sống. Và khoảnh khắc mà tôi thấy hạnh phúc nhất là được nép mình trong vòng tay của mẹ.
Chín tháng ròng mang nặng rồi đẻ đau, vượt bao gian nan mẹ đưa tôi đến với cuộc đời này. Giây phút tôi oe oe cất tiếng khóc chào đời như bao đứa trẻ khác, vòng tay mẹ là điểm tựa đầu tiên nâng đỡ và bảo vệ tôi. Từng ngày từng năm trôi qua, tôi trưởng thành hơn trong vòng tay ấy. Đã có những lúc rời xa vòng tay mẹ để thử đương đầu với những khó khăn, những thử thách. Nhưng rồi sau tất cả, tôi vẫn thèm được trở về trong vòng tay ấy.
Được mẹ ôm trong lòng chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất, đáng trân trọng nhất. Mẹ dang rộng vòng tay gầy yếu, mong manh vì con mà gồng mình vượt qua bão tố phong ba, để mang đến cho con những điều tốt đẹp nhất. Mẹ chẳng bao giờ tính toán thiệt hơn, chẳng bao giờ thở than dù chỉ một chút, nuốt trọn đắng cay để ôm con trong vòng tay của mình. Lúc tay mẹ nhẹ nhàng vỗ về sống lưng, lúc tay mẹ ân cần xoa lên mái tóc tơ mềm mại của con, con cảm thấy cả thế gian không có ai hạnh phúc bằng mình. Những lo lắng và khó khăn cuộc đời sợ hãi lùi lại phía sau lưng con, mẹ vì con mà che chắn bảo vệ, không một lần yêu cầu đền đáp.
Vòng tay mẹ là vòng tay yêu thương và vững chắc, ôm con khỏi những làn sương mù mờ mịt của cuộc sống nhiều cám dỗ nhiều xấu xa. Vòng tay mẹ không phải sắt hay đồng mà kiên cường chống đỡ cho con được yên tâm trưởng thành. Vòng tay tạo lên từ máu thịt đời thường mà giá trị thì vô cùng phi thường.
Có những ngày mệt mỏi rã rời, tôi chỉ mong được nhanh chóng trở về, lao vào vòng tay mẹ để được mẹ vỗ về, động viên, để được sống trong khoảnh khắc hạnh phúc nhất. Bao nhiêu điều không vui đều để lại sau lưng, phía trước chỉ còn tình yêu vô bờ vô bến của mẹ. Những kỉ niệm sâu sắc khó phai của tôi đều gắn với vòng tay của mẹ. Tôi vẫn không thể nào quên một ngày giữa năm lớp 4, kết quả thi học sinh giói không như mong muốn, tôi kìm nén tâm trạng nặng nề và hai dòng nước mắt cúa trực trào ra. Để rồi khi vừa nhìn thấy mẹ, nhìn thấy đôi tay nhẹ nhàng vẫy của mẹ, tôi đã òa khóc nức nở, nghẹn ngào không nói lên lời.
Khoảnh khắc nằm trong vòng tay mẹ, cảm nhận đôi bàn tay gầy gầy của mẹ nhẹ nhàng vỗ về trên lưng và giọng nói dịu dàng “không sao đâu của mẹ” tất cả uất ức khó chịu chợt tan biến hết, chỉ còn lại sự bình yên lan tỏa trong tâm hồn. Vòng tay mẹ cùng với bờ vai vững chắc của cha không biết tự bao giờ đã trở thành điểm tựa quý giá nhất trong cuộc đời không chỉ của riêng tôi mà của rất nhiều rất nhiều người khác. Những thứ khác có thể rời bỏ tôi bất cứ khi nào nhưng vòng tay ấy, bờ vai ấy thì không. Từ ngày tôi đến thế gian này cho đến khi tất cả biến mất. Vòng tay mẹ luôn khiến trái tim rung rinh ấm áp, tràn ngập cảm giác an toàn và vĩnh cửu giống như câu nói đã trở nên quá đỗi thân quen: “Con dù lớn vẫn là con cảu mẹ. Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con...”
Ai rồi cũng sẽ lớn khôn, sẽ đến thời điểm chúng ta phải tạm rời xa vòng tay mẹ, đối mặt với những chông gai thử thách của cuộc đời. Nhưng hãy luôn nhớ rằng, phía sau chúng ta lúc nào cũng có một vòng tay sẵn sàng dang rộng, nguyện chở che và vỗ về tất cả thương đau trong cuộc đời. Bởi vòng tay ấy đến từ người yêu thương chúng ta nhất thế gian với trái tim đẹp nhất. “vũ trụ có nhiều kỳ quan nhưng kỳ quan vĩ đại nhất chính là trái tim củ người mẹ...”