[toc:ul]
Câu 1: Sống chết mặc bay có thể chia làm mấy đoạn? Mỗi đoạn nói gì?
Câu 2: Phép tương phản (cũng gọi là đối lập) trong nghệ thuật là việc tạo ra những hành động, những cảnh tượng, những tính cách trái ngược nhau để qua đó làm nổi bật một ý tưởng bộ phận trong tác phẩm hoặc tư tưởng chính của tác phẩm.
Dựa vào định nghĩa trên em hãy:
a. Chỉ ra hai mặt tương phản cơ bản trong truyện Sống chết mặc bay.
b. Phân tích làm rõ từng mặt tương phản đó.
c. Chỉ ra hai mặt tương phản, hình ảnh tên quan phủ đi hộ đê được tác giả khắc hoạ như thê nào?
d. Nêu lên dụng ý của tác giả trong việc dựng lên cảnh tương phán này.
Câu 3: Trong nghệ thuật văn chương còn có phép tăng cấp (lần lượt đưa thêm chi tiết và chi tiết sau phải cao hơn chi tiết trước), qua đó làm rõ thêm bản chất một sự việc, một hiện tượng muốn nói. Trong Sống chết mặc bay, tác giả đã kết hợp khéo léo phép tương phản và phép tăng cấp để bộc lộ rõ nét tính cách của nhân vật.
Em hãy phân tích, chứng minh ý kiến trên bằng cách trả lời các câu hỏi sau:
a. Sự tăng cấp trong việc mmieeu tả mức độ của trời mưa, của đôh nước sông dâng cao, của nguy cơ vỡ đê, của cảnh hộ đê vất vả, căng thẳng của người dân là thế nào?
b. Sự tăng cấp trong việc miêu tả mức độ dam mê bài bạc của quan phủ như thế nào?
c. Hãy nhận xét về tác dụng của việc kết hợp hai nghệ thuật tương phản và tăng cấp trong việc vạch trần bản chất “ lòng lang dạ thú” của tên quan phú trước sinh mạng của người dân.
Câu 4: Hãy pháp biểu chung về giá trị hiện thực, nhân đạo và nghệ thuật (ngôn ngữ, hình tượng,...) của truyện Sống chết mặc bay.
Câu 5: Những hình thức ngôn ngữ đã được vận dụng trong truyện Sống chết mặc bay là gì?
Câu 6: Qua ngôn ngữ đối thoại của quan phủ, em thấy tính cách của nhân vật đó như thế nào? Hãy nêu nhận xét về mối quan hệ giữa ngôn ngữ và tính cách nhân vật.
Câu 1: Truyện ngắn Sống chết mặc bay có thể chia làm 3 đoạn:
Câu 2: a. Hai mặt tương phản cơ bản:
b. Người hộ đê: Làm việc liên tục, mệt lử cả.
c. Viên quan: Viên quan đi hộ đê thì ngồi trong đình ở chỗ cao ráo, an toàn. Người gãi chân, kẻ quạt mát, các tay chân ngồi hầu bài
d. Dụng ý của tác giả: so sánh để làm nổi bật sự đối lập
Câu 3: a. Phép tăng cấp: miêu tả tình cảnh nguy ngập của khúc đê.
Mưa mỗi lúc một tầm tã -> Nước sông càng dâng cao -> Dân chúng thì đuối sức, mệt lử cả rồi.
b. Phép tăng cấp miêu tả mức độ dam mê bài bạc:
không cùng dân chống đỡ -> ngồi trong đình vững chãi, an toàn -> Bao kẻ phải hầu hạ quan
c. Tác dụng của việc kết hợp hai nghệ thuật tương phản và tăng cấp:
Câu 4: Giá trị hiện thực: Phản ánh bộ mặt của giai cấp thống trị, làm cho dân chúng khốn khổ vì đê vỡ, nước lụt
Câu 5: Các hình thức đã được vận dụng trong truyện Sống chết mặc bay: tự sự, miêu tả, biểu cảm, người kể chuyện, nhân vật, độc thoại nội tâm, đối thoại.
Câu 6: Qua ngôn ngữ đối thoại của quan phủ, có thể tháy hắn hiện lên với là một tên có tính cách xấu xa, bỉ ổi, vô trách nhiệm. Vì thế tự sự ngôn ngữ có vai trò vô cùng quan trọng trong việc thể hiện tính cách của nhân vật.
Câu 1: Bố cục truyện Sống chết mặc bay gồm 3 phần: Từ đầu đến “Khúc đê này hỏng mất” (Nguy cơ đê bị vỡ, sự chống đỡ); Tiếp theo đến “Điếu, mày!” (Quan phụ mẫu vô trách nhiệm, mải mê bài bạc không lo cho dân); Còn lại (Đê bị vỡ, nhân dân lâm vào cảnh thảm sầu)
Câu 2: Hai mặt tương phản cơ bản là người dân phải chống chội với việc vỡ đê và Viên quan. Người dân làm việc liên tục, chống chọi với mưa gió mệt lử cả. Còn Viên quan đi hộ đê ngồi trong chỗ an toàn, nhàn nhã, mải mê bài bạc.
Câu 3: Phép tăng cấp miêu tả tình cảnh nguy ngập của khúc đê với mưa tầm tả, nước sông dâng cao, dân chúng đuối sức, còn hình ảnh viên quan thì mê cờ bạc, ngồi vững chải an toàn, kẻ hầu người hạ, khi thua thì giận dữ, khi đê vỡ thì tỏ ra bình thản.
=> Tác dụng: làm cho tính chất tố cáo và phê phán viên quan thêm sâu sắc (không lo cho dân, ác độc)
Tác giả sử dụng 2 mặt tương phản để so sánh nhằm làm nổi bật sự đối lập đó.
Câu 4: Giá trị hiện thực:
Giá trị nhân đạo:
Giá trị nghệ thuật:
Câu 5: Tác giả đã sử dụng các ngôn ngữ: tự sự, miêu tả, biểu cảm, người kể chuyện, nhân vật, độc thoại nội tâm, đối thoại.
Câu 6: Tính cách của quan phủ qua đối thoại:
=> qua những từ ngữ mà nhân vật nói, ta cũng hiểu được bản chất con người
Câu 1: Bố cục truyện Sống chết mặc bay gồm 3 phần:
(1) … “Khúc đê này hỏng mất” => Đê sắp vỡ và sự chống đỡ của nhân dân
(2) …“Điếu, mày!” => quan trên vô trách nhiệm, chỉ lo cờ bạc
(3) Còn lại => Đê bị vỡ và nhân dân khốn đốn
Câu 2: Hai mặt tương phản cơ bản là:
=> Hai hình ảnh tương phản nhau để làm nổi bật sự vất vả và sự sung sướng của sự đối lập.
Câu 3: Tác giả đã kết hợp hai nghệ thuật tương phản và tăng cấp trong việc vạch trần bản chất “ lòng lang dạ thú” của tên quan phú trước sinh mạng của người dân:
Câu 4: Giá trị của truyện:
Câu 5: Hình thức Ngôn ngữ tự sự, miêu tả, biểu cảm, người kể chuyện, nhân vật, độc thoại nội tâm, đối thoại được tác giả sử dụng tài tình trong truyện.
Câu 6: Ta thấy quan phủ trong truyện là “một tên vô trách nhiệm, tham lam, không lo cho dân, là một người có tính cách xấu xa, bỉ ổi” được thể hiện qua ngôn ngũ đối thoại của hắn. => qua đó ta thấy ngôn ngữ tự sự vô cùng quan trọng, thể hiện tính cách nhân vật.