Vă bản đề cập đến mùa xuân, ai cũng chuộng mùa xuân.Tháng giêng là tháng đầu của mùa xuân, người ta càng trìu mến. Mùa xuân của tác giả là mùa xuân Bắc Việt, mùa xuân của Hà Nội, có mưa liêu riêu, gió đông lành lạnh, có tiếng nhạn kêu trong đêm, có tiếng trống trèo vọng từ những thôn xóm xa xa, có câu hát huê tình. Cùng với mùa xuân trở lại, tim người ta cũng như trẻ ra, va đập rõ hơn trong những ngày đông tháng giá. Mùa xuân đến còn là bầu không khí gia đình tụ êm đềm, trên kính dưới nhường, trước những bàn thờ Phật, bàn thờ Thánh, bàn thờ tổ tiên làm cho lòng ấm lại. Mùa xuân của Bắc Việt thân yêu, nhưng tác giả cảm nhận yêu mùa xuân nhất là vào khoảng sau ngày rằm tháng riêng, Tết hết mà chưa hết hẳn. Vào khoảng đó trời đã hết nồm, mưa xuân bắt đầu thay thế cho mưa phùn. Những bữa ăn với thịt mỡ dưa hành đã hết, người ta bắt đầu trở về với bữa cơm giản dị ngày thường, những trò vui ngày Tết cũng tạm thời kết thúc nhường chỗ cho cuộc sống êm đềm thường nhật.
Nội dung:
Ý nghĩa:
Văn bản thể hiện sự gắn bó máu thịt giữa con người với quê hương, xứ sở – một biểu hiện cụ thể của tình yêu đất nước.