[toc:ul]
Hoạn Thư đã lập luận một cách chặt chẽ, logic, vừa có lí vừa có tình:
Hoạn Thư giây phút đầu “ Hồn lạc phách xiêu” nhưng sau đó “Liệu điều kêu ca”
“Rằng tôi … thường tình”->Lí lẽ này xóa sự đối lập giữa Kiều và Hoạn Thư. Từ đối lập trở thành cùng cảnh ngộ “chồng chung…cho ai”. Hoạn Thư từ tội nhân -> nạn nhân của chế độ đa thê.
Kể công: Cho Kiều ở gác viết kinh. Khi Kiều trốn không đuổi theo.
Cuối cùng nhận tất cả lỗi về mình.
Trước những lời lẽ của Hoạn Thư, Kiều phải thừa nhận rằng ả "Khôn ngoan đến mực nói năng phải lời" và đã chấp nhận tha cho Hoạn Thư.