[toc:ul]
1. Hình tượng Huấn Cao: có tài viết chữ nhanh và đẹp, văn võ song toàn, nhân câch cao đẹp, khí phách hiên ngang, coi khinh tiền bạc, không sợ chết
2. Quan niệm về cái đẹp của Nguyễn Tuân: cái đẹp là bất tử, yêu nước thầm kín, tài phải đi với tâm, cái đẹp và cái thiện không thể tách rời.
Nhân vật quản ngục: say mê chơi chữ, coi trọng người tài mà đối đối đãi với Huấn Cao tử tế dù nhân vật này làm cho bọn quan lại phong kiến => Giữa trốn quan trường đầy rẫy bất lương, quản ngục là một người Vang bóng. Ông không sáng tạo cái đẹp, nhưng biết giữ gìn cái đẹp.
Cảnh cho chữ: Trong chốn tù ngục tăm tối, Huấn Cao với vẻ trang trọng, uy nghi, rực rỡ hào quang cho chữ viên quan ngục. Đây là cảnh xưa nay hiếm vì người nghệ sĩ sáng tạo trong bối cảnh cổ đeo gông, chân vướng xiềng và bởi người tử tù lúc này lại ở tư thế bề trên, uy nghi lồng lộng, còn kẻ uy uyền lại khúm núm, run rẩy, kính cẩn vái lạy.
Nghệ thuật: Tạo dựng tình huống truyện độc đáo, nghệ thuật dựng cảnh, bút pháp lý tưởng hóa cảm hứng lãng mạn, thủ pháp đối lập và ngôn ngữ giàu tính tạo hình.