[toc:ul]
Vìì hình ảnh người mẹ được kể qua lời của người bố trong văn bản. Đứa con vô lễ với mẹ, nên bố viết thư để khuyên răn và giáo dục con.
Thái độ của bố với Enrico: hết mực yêu thương, đau lòng khi con mắc lỗi, nghiêm khắc yêu cầu con sửa sai.
...
Lý do ông nghiêm khắc vì ông thấy Enrico lỡ ăn nói vô lễ với mẹ, vì yêu con nên ông càng thấy nhục nhã xấu hổ và đau đớn.
=>Mẹ của En-ri-cô là người dịu dàng, hiền hậu, yêu thương, tận tụy vì con và giàu đức hi sinh.
Chọn các đáp án: a, c, d và e.
Vì khi viết thư ông vừa bày tỏ được thái độ nghiêm khắc, lại vừa thể hiện tấm lòng yêu con và tình cảm, công lao của mẹ. Một bức thư sẽ khiến En-ri-co dễ dàng phải suy ngẫm và cảm động hơn là lời nói có thể làm tổn thương cậu bé.
Đó là đoạn: “Khi đã khôn lớn, trưởng thành...chà đạp lên tình yêu thương đó”. => Người bố nghiêm khắc phê phán En-ri-cô.
Trong mỗi cuộc đời chúng ta, hẳn ai ai cũng từng mắc những sai lầm. Với tôi cũng vậy, nhắc lại nó khiến cho tôi cảm thấy ân hận và đau lòng. Tôi còn nhớ như in vào buổi sáng hôm ấy, sau ca mổ bướu của mẹ ở bệnh viện về, mẹ hơi mệt nên bố bảo tôi ở nhà chăm mẹ để bố tranh thủ đi làm. Bố đi làm, hai mẹ con tôi ở nhà cùng nhau, do mới mổ bướu ở cổ nên mẹ tôi chưa nói được tiếng, chỉ có thể nói thầm mỗi khi cần nhờ việc gì đó. Vậy mà, sáng hôm đó, sau khi đỡ mẹ ăn cháo xong, tôi chạy tót lên phòng và ngồi ngay vào màn hình chơi trò chơi. Mải đâm đầu vào những con số mà tôi quên béng mất nhiệm vụ bố giao là chăm mẹ. Đang cặm cụi chơi, tôi nghe tiếng hét thất thanh của bà ngoại, chạy xuống tôi thấy mẹ tôi cân tay cắp lại, thở hổn hển. Tôi tái mặt người và gọi xe cấp cứu. Đứng ngoài phòng chờ, chân tay tôi run cầm cập và tim tôi như ngừng thở. Tôi sợ mẹ tôi sẽ xảy ra chuyện, mẹ tôi làm sao thì tôi sẽ sống như thế nào, càng nghĩ tôi càng thấy mình thật có lỗi, thật đáng trách. Tôi không biết được sau ca mổ ấy mẹ đã mất bao nhiêu là máu, mẹ hàng ngày vẫn phải uống thêm canxi để bổ sung cho cơ thể. Thế mà hôm ấy, mẹ gọi tôi lấy thuốc không được, mẹ khó thở mẹ gọi không được nên đành chịu đựng đến khi mọi thứ nó trở nên tồi tệ hơn. Nhưng may mắn thay, mẹ đã ổn định trở lại và được chuyển sang phòng điều trị. Lúc đó, tôi chạy vào lòng mẹ khóc nức nở và xin lỗi mẹ. Mẹ không trách tôi mà còn an ủi tôi. Đấy, mẹ tôi là thế đấy, mẹ luôn có một tình yêu bao la đối với con của mình. Vì vậy, từ đó đến nay, tôi luôn dành nhiêu thời gian để quan tâm, chăm sóc mẹ hơn và luôn cố gắng học tập để mẹ phải phiền lòng.